| GAME | TRUYỆN NGẮN | THỦ THUẬT | KHO ANDROID hot
» Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
» Mạng Xã Hội Avatar 2.5.7
» Khí Phách Anh Hùng 1.6.1
» Phong Vân Truyền Kỳ v28
» Ngôi Làng Của Gió 3D 1.1.4
» Store APK - tổng hợp hàng ngàn ứng dụng, game hàng đầu cho người Việt. HOT hơn cả CHplay, tặng 50k sau khi cài đặt thành công !
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter
Lượt Xem: 5132
Đăng bởi: Còi Phạm

Xem Tuổi thơ đánh mất của em và thanh xuân không tới của anh




Trong thư trả lời Tuyết, Hiển bảo: "Mẹ biết là mẹ cấm nên hai đứa cứ bí mật viết thư cho nhau, cũng đừng gặp nhau nữa. Đợi khi nào Hiển thi xong đại học, có kết quả, khi ấy hai đứa sẽ gặp nhau. Nghĩa là chỉ một năm nữa thôi. Tuyết vui lắm. Cô bảo, cô chỉ cần có thế. Những lá thứ nhận được của Hiển, Tuyết cất giữ cẩn thận như một bảo vật của riêng mình.

***

Tiến ngắm trộm Tuyết khi Tuyết vừa mới chạy lên từ con suối nhỏ. Tóc vẫn còn bết bên má. Có lẽ khi vốc nước lên mặt, Tuyết vô tình làm cổ áo mình ướt. Tiến không hề biết cái nhìn của mình đang sính chặt vào hình ảnh đó. Ngây ngốc, hồi hộp và cả thảng thốt. Thấy Tiến nhìn chăm chú, Tuyết mỉm cười rồi nhẹ ngồi bên cạnh. Còn Tiến thấy trái tim mình lần đầu tiên đang náo loạn trong lồng ngực. Và cậu thấy, hình như lồng ngực mình quá bé nhỏ đối với trái tim mình. Chợt Tuyết quay sang và khẽ nói:

- Hôm nay đừng viết thư nữa. Cậu canh cho tôi ngủ được không? Bỗng dưng tôi buồn ngủ.

- Sao lại không viết? Anh ấy sẽ mong thư cô đấy!

Tuyết quay đi, khẽ cười:

- Chờ đợi cũng là hạnh phúc mà! Lúc này, làm ơn, tôi muốn ngủ!

Tiến bần thần nhưng vẫn đáp:

- Đêm qua cô lại trèo lên cây cả đêm phải không? Đây, cô gối đầu lên chiếc mũ này mà ngủ

Tuyết bướng bỉnh:

- Tôi muốn mượn chân cậu. Coi như là tôi đòi nợ. Được chưa?

Tiến gật đầu:

- Ờ! Vậy, chân tôi đây, cô ngủ đi!

Bóng nắng chiếu qua những khe lá thành những đốm sáng vàng vàng nhảy múa trên cơ thể của Tuyết. Nhịp thở đều đều phập phòng trên vòm ngực mà chiếc áo sơ mi mỏng không che được cái chuyển động nhỏ bé và tinh tế ấy. Nó chỉ khiến cho tất cả trở nên mềm mại, huyền bí tới ngạt thở. Thứ máu nóng nào đó từ trong huyết quản của Tiến ngủ yên đã bao ngày bỗng trở nên sôi sục, cuộn trào. Và Tiến chỉ biết trân mình chịu trận một cách ngỡ ngàng, bối rối. Ánh mắt cậu hốt hoảng tìm một điểm nhìn khác xa xôi…

Và cũng từ hôm ấy, những đêm dài Tiến một mình mất ngủ. Những lá thư viết cho Tuyết không cần sửa quá nhiều mà cứ dài thêm, cứ nồng nàn hơn… Có cái gì đó, cứ cựa quậy mãi trong trái tim Tiến mà không thể thốt thành lời. Nó chỉ có thể tràn ra theo từng con chữ vụng về…

***

Rồi một năm cũng trôi qua như một cái chớp mắt, con người thì vẫn thế, Tiến không lớn thêm lên và Tuyết cũng chẳng già thêm đi. Họ vẫn chỉ là hai con người khấp khiễng ở bên nhau. Ở bên nhau như chị em hay như bè bạn hay như một chàng trai và một cô gái?... Tất cả những thứ đó đều không rạch ròi được nữa. Chỉ thấy mùa đi qua lá, trời xanh thay những cơn mưa và những gần gũi thay dần những lạ xa bỡ ngỡ… Tuyết đã không còn trèo cây đêm đêm mà bình yên bước vào những giấc ngủ ngọt ngào hơn của tuổi mười sáu. Tiến thì lại thao thức mất ngủ nhiều đêm vì những thổn thức của chàng trai mười tám.

Nhưng Tuyết vẫn mượn đôi chân ngắn mãi với thời gian của Tiến làm chiếc gối êm trong mỗi giấc ngủ trái giờ. Hôm nay, Tuyết ngủ không yên giấc như mọi khi. Vẻ khổ sở, bồn chồn trên khuôn mặt hiện rõ. Đôi lông mày thường nhíu nhíu lại.

Tiến khẽ cúi xuống, đặt ngón trỏ của mình giữa hai hàng lông mày. Rồi không thể làm chủ được mình, tay cậu trượt dọc sống mũi, xuống chóp mũi và dịu dàng mân mê đôi môi khép hờ màu hồng nhạt của Tuyết. Giây phút đó, Tiến biết, trên đời này, sẽ không có người con gái nào đẹp bằng Tuyết nữa.

Đột nhiên Tuyết trở mình nằm nghiêng, Tiến vội rụt tay lại. Nhưng chiếc cúc áo đầu tiên trên ngực Tuyết căng ra, rồi tuột khỏi khuy áo. Cả mùa xuân trinh nguyên, e ấp của người con gái dịu dàng hiện ra ngay dưới mắt Tiến. Cậu có cảm giác như máu nóng đang dồn lên cả mặt mình… Tiến nuốt nước bọt, nhưng cổ họng khô khốc… Một cảm giác vô cùng khó chịu. Giọt mồ hôi từ từ lăn từ thái dương xuống má. Đôi bàn tay nắm chặt tới mức hằn lên những đường gân xanh giận dữ. Sức mạnh của một người đàn ông chỉ muốn bật tung ra khỏi cái thân xác bé bỏng và vô lí ấy. Nhưng không được. Trái tim Tiến oằn mình đau đớn… Đó chính là cái cảm giác muốn giết chết một cái gì đó, nhưng không thể. Cho nên, cứ để mặc nó làm đau mình.

Tiến nhẹ nhàng đặt đầu Tuyết xuống chiếc mũ của mình, rồi cởi chiếc áo sơ mi bên ngoài che vừa lên ngực Tuyết. Nhưng Tiến vừa toan chạy trốn thì bất ngờ Tuyết nắm chặt tay Tiến giữ lại. Đôi mắt khép hờ mở ra tròn trịa như một vầng trăng dịu dàng, lay động dưới đáy hồ sâu, khiến tâm trí Tiến mụ mẫm, bàng hoàng… Đôi môi Tuyết run run:

- Tiến…

Cả hai đều nghe thấy tiếng thở dồn dập trong ngực mình. Xung quanh, những chiếc lá rơi cũng tạo ra những âm thanh quá ầm ĩ. Giọng Tuyết run rẩy, nghẹn ngào:

- Tiến… Anh… Anh có muốn… chạm vào không?

Tiến rụt tay lại nhưng đôi tay Tuyết mạnh mẽ hơn nhiều giữ chặt nó gần nơi ngực mình. Còn tay kia, Tuyết run run mở từng cúc áo. Cổ họng Tiến như càng bị hun bởi một thứ bỏng rát hơn cả lửa, cậu càng cổ nuốt nước bọt xuống thì càng thấy miệng mình khô khốc. Tất cả, cứ như một giấc mơ. Một giấc mơ quá mê hoặc… Khiến cậu ngây dại.

Giọng Tuyết lại vang lên như thể ở một nơi nào đó rất xa xôi:

- Anh cứ chạm vào em đi. Mai em đi rồi. Mẹ đã gọi điện về cho ông bảo, mai sẽ về đón em đi.

Rồi từng giọt nước mắt cứ thế trào ra lăn hối hả trên gò má trắng trẻo trinh nguyên ấy.

- Chắc sẽ đi mãi đấy! Em đã ngủ đêm rồi từ lâu rồi. Nên ngày không ngủ nữa đâu! Chỉ là…

Đôi tay Tiến run run cài lại từng chiếc cúc áo trắng mà gió chỉ trực mở ra. Hoàng hôn cũng đã tắt bên kia núi tự bao giờ. Những giọt nước mắt trên gò má đã khô, chỉ còn lại những ngượng nghịu câm lời. Chưa ai chuẩn bị cho tất cả những điều này. Nên cứ coi nó là một giấc mơ để hối tiếc trong lòng riêng của mỗi người. Chia xa, có thể, đó là cách duy nhất để người ta hi vọng gặp lại nhau. Hoặc cũng là cách duy nhất để không bao giờ thấy lại nhau nữa…

***

Đêm ấy, Tiến lại đứng dưới cây sung bên cổng, nhưng không thấy Tuyết ra trèo nữa. Tiến cười: Có lẽ đã ngủ ngon rồi! Vầng trăng nhỏ bỗng xa xôi không thể nào chạm tới. Chỉ là, hai người đứng trong bóng tối thì không thể thấy được nhau mà thôi!

Sáng hôm sau, Tiến vẫn lùa đàn bò lên đồi ấy, vẫn ngồi chỗ ngồi quen thuộc ấy… Nhưng không thể nào lấy lại thứ cảm giác giản đơn như những ngày chưa có thêm một người khác ở nơi đây. Tiến không đủ cứng cỏi để nhìn thấy Tuyết ra đi khỏi cái làng ven đồi bé nhỏ nhưng đầy thị phi này. Có lẽ, Tuyết sẽ đi mãi, đi mãi không khi nào trở lại. Cho dù cố dặn lòng rằng: chia xa, chính là cách duy nhất để có thể gặp lại. Nhưng sao mắt vẫn cay nồng và cổ họng vẫn nghẹn đắng. Có lẽ, chỉ khi Tuyết mười sáu tuổi, cô ấy mới cho cậu cơ hội một lần được bước vào trái tim mình. Nhưng rồi, cô ấy cũng sẽ quên, sẽ lớn lên và bỏ mặc Tiến ở lại cái tuổi lên mười mãi mãi. Đợi chờ, đôi khi không phải là cách để có thể gặp lại nhau.

Đêm hôm sau, Tiến lặng lẽ trèo lên cây sung ấy. Đó không phải là vì nhớ, vì có ai chưa từng biết nhớ bao giờ. Cái này, giống như một thói quen. Một thói quen mà khi không còn, khiến người ta thấy mình ngơ ngẩn và nơi ngực cứ nhói đau thôi. Có ai bảo một chàng trai mười tám khóc vì một cô gái là bình thường không? Nhưng nếu giọt nước mắt ấy lăn trên má Tiến, thì hẳn không ai nghĩ đó là vì một cô gái cả. Bức thư với
Bình Luận
Tên bạn:

Nội dung:





↑↑Bài viết nên xem
C-STAT
XtGem Forum catalog