Polly po-cket
| GAME | TRUYỆN NGẮN | THỦ THUẬT | KHO ANDROID hot
» Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
» Mạng Xã Hội Avatar 2.5.7
» Khí Phách Anh Hùng 1.6.1
» Phong Vân Truyền Kỳ v28
» Ngôi Làng Của Gió 3D 1.1.4
» Store APK - tổng hợp hàng ngàn ứng dụng, game hàng đầu cho người Việt. HOT hơn cả CHplay, tặng 50k sau khi cài đặt thành công !
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter
Lượt Xem: 1264
Đăng bởi: Còi Phạm

Xem Ngôi sao phương Đông



Tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên. Đông đột ngột quay lại nói với vẻ thảng thốt:

“Tớ vẫn còn chưa biết tên cậu”.

Đó có được coi là một câu hỏi không nhỉ? Tôi cho là có!

“Nguyễn, tên của tớ là Nguyễn”.

“Gì Nguyễn?”

“Nguyễn Nguyễn”.

“?”

“À, họ của tớ là Nguyễn. Bố tớ đương nhiên rất tự hào với dòng họ danh giá của ông nên lấy tên Nguyễn Nguyễn đặt cho tớ. Để chỉ cần nghe tên thôi mọi người cũng đã biết nguồn gốc của tớ. Kỳ cục nhỉ?”


2. Mùa đông có Giáng Sinh.

Tôi đóng vai người chủ nhà dẫn Đông đi tham quan khắp mọi ngõ ngách trong thị trấn. Cậu ấy cứ háo hức như một đứa trẻ lần đầu tiên được khám phá thế giới. Đôi khi tôi thấy ghen tị với Đông.

“Tại sao đôi mắt cậu lúc nào cũng được nhìn những thứ xinh đẹp?”

“Ơ, thì tớ chỉ thấy những thứ cậu chỉ cho tớ thôi mà!”

“Vậy tớ mới nói. Những thứ bình thường nhất trong mắt cậu cũng trở nên thật đẹp. Còn những thứ đẹp nhất trong mắt tớ đều trở nên thật bình thường”

“Có lẽ tại vì nhìn đâu tớ cũng thấy Chúa ở đó”.

“Có bao gồm cả tớ không?” – Tôi chỉ hỏi đùa.

“Tất nhiên rồi” – Đông lại trả lời rất thành thật.

“Có thật à? Nhưng sao tớ không thấy nhỉ?”

“Cậu phải mở tâm hồn mình ra. Khép lại đôi mắt của thể xác, mở đôi mắt của tâm hồn, để tình yêu của Chúa bước vào trong tim cậu… Giang tay ra cậu có cả thế giới”.

Tôi chưa bao giờ thấy “Chúa” theo cái cách mà Đông nói. Có lẽ Chúa là một ý niệm gì đó quá siêu hình còn tôi lại quá thực tế. Đông không bao giờ hiểu được điều ấy. Cậu luôn cho rằng chỉ cần mở lòng bất kì ai cũng có thể gần Chúa. Thì tôi chấp nhận, có sao đâu, chỉ cần được nhìn thấy ánh mắt lấp lánh và nụ cười ấm áp của cậu ấy mỗi lần nhắc đến “Chúa của cậu” thì bất cứ ý niệm siêu hình, kỳ cục hay vô lý nào tôi cũng có thể nuốt trôi được.

Đông dẫn tôi đi tham quan nhà thờ nằm trên đỉnh đồi. “Dưới chân đồi cậu là chủ còn trên đỉnh đồi tớ là chủ”, Đông nói rồi nháy mắt tinh nghịch. Tôi tự hỏi có bao giờ đôi mắt của cậu biết “ngừng” cười không hả Đông?

Nhà thờ cách chỗ tôi ở không xa, tôi cũng đã nhiều lần đứng dưới chân đồi ngước nhìn lên ngọn tháp chữ thập sừng sững trên đỉnh đồi chơi vơi như mũi tên lao thẳng lên bầu trời. Mỗi lần như thế tôi luôn tưởng tượng ra những hình ảnh trừng phạt rùng rợn mà tôi đã đọc được trong những cuốn tiểu thuyết viết về nhà thờ thời trung cổ. Chính từ đó tôi bắt đầu có ác cảm với nhà thờ và những gì liên quan đến nó. Đông đã chỉ cho tôi thấy một thế giới hoàn toàn khác những gì mà tôi tưởng tượng. Ít ra thì nhà thờ cũng không hề lạnh lẽo, tối tăm như những nhà tù trung cổ và ở đó ngoài những hình phạt để trả giá cho tội lỗi thì cũng còn có sự tha thứ, và hơn hết thảy đó còn là tình yêu.

Cha của Đông cũng giống như cậu ấy, rất thân thiện và có nụ cười ấm áp. Cha rất yêu thiên nhiên, cây cỏ. Trong vườn của Cha trồng đủ các loại hoa, thậm chí xung quanh nhà cũng được bao bọc bằng những cây dây leo đủ loại. Nó gợi cho tôi nhớ đến căn nhà cũ ở thành phố của chúng tôi. Đã lâu lắm rồi hình ảnh mẹ trước khi ra đi đột ngột hiện lên trong tâm trí tôi một cách rõ rệt như chưa bao giờ xảy ra. Không biết mẹ giờ này thế nào? Có hạnh phúc không? Có còn nhớ đến tôi không? Khi nghĩ về điều ấy bất giác tôi liếc sang gương mặt của Đông. Cậu ấy đang cắt những bông hoa trong vườn để cắm vào lọ. Vừa làm vừa lẩm nhẩm hát một bài Thánh ca vui vẻ: “Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời, Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa…” Đông đang hiển hiện trước mặt tôi như thế, thật đến từng chút một. Nhưng liệu sau một cái chớp mắt cậu ấy có biến mất khỏi thế giới của tôi như mẹ hay không?

Hóa ra sự ra đi của mẹ không phải không có tác động gì đến tôi, mà ở sâu trong tâm khảm, sự sợ hãi, ngờ vực đã bắt đầu xâm chiếm tâm hồn tôi.

***

Tôi đã quên mùa đông có Giáng Sinh. Đông đến và kéo tôi ra khỏi đống truyện tranh la liệt khắp phòng để hòa mình vào không khí Giáng Sinh rạo rực khắp thị trấn. Không phải tất cả mọi người trong cái thị trấn bé nhỏ này đều theo đạo, nhưng người ta nói đúng, Giáng Sinh không phải là sở hữu riêng của người Thiên Chúa Giáo. Nó đã vượt qua ranh giới tầm thường của sự khác biệt, dù là tôn giáo, dân tộc hay màu da, mọi người đều có quyền vui niềm vui đón Giáng Sinh.

Chúng tôi cùng Cha trang trí nhà thờ bằng những đồ vật rất đặc trưng của Giáng Sinh, nào là cây thông Noel, hang đá bò lừa, Ông già tuyết mặc bộ đồ đỏ… Tôi thấy lạ là trên mỗi đỉnh tháp nhà thờ, cây thông hay hang đá đều có treo một ngôi sao lấp lánh, bên trong còn lắp một ngọn đèn điện để đêm đến có thể phát sáng. Cái thứ ánh sáng tỏa ra từ ngôi sao ấy rất huyền diệu, vừa như thật lại vừa như ảo, vừa rất gần lại vừa rất xa.

Đông bảo đó là biểu tượng “ngôi sao phương Đông”. Một điển tích trong Kinh Thánh. Vào đêm Chúa giáng sinh, trên bầu trời liền xuất hiện một ngôi sao rực rỡ. Có ba vua từ phương Đông xa xôi đã đi theo ánh sáng của ngôi sao ấy và tìm được nơi Chúa sinh ra. Từ đó “ngôi sao phương Đông” trở thành ngôi sao dẫn đường, là biểu tượng cho phép lạ của Thiên Chúa ban cho loài người.

“Thực ra trong đời mỗi người cũng sẽ có một “ngôi sao phương Đông”. Nó sẽ dẫn đường cho chúng ta tìm thấy những điều kỳ diệu. Chỉ là khi nào nó sẽ xuất hiện thì không ai biết trước được. Và lúc nó xuất hiện chúng ta có nhận ra ánh sáng của nó và tin tưởng bước theo hay không mà thôi” – Đông đã nói như vậy khi chúng tôi ngồi bên cạnh hang đá, dưới ánh sáng mờ ảo phát ra từ những ngôi sao trên đỉnh tháp.

“Đông à ngôi sao phương Đông của tớ đã xuất hiện hay chưa? Nếu chưa thì bao giờ nó mới xuất hiện?”

Chưa bao giờ tôi cảm nhận Giáng Sinh là một ngày lễ, thậm chí là cả năm nay. Đêm Giáng Sinh tôi đã hứa với Đông sẽ đến nhà thờ dự lễ. Nhưng Đông có việc, cậu ấy là người Giúp lễ, phải ở bên cạnh Linh mục chủ tế trong thánh lễ, để phụ giúp những công việc cần thiết, cậu ấy không thể ở cùng tôi. Giáng Sinh với tôi là một ngày cô đơn. Khi người ta có đôi có cặp, có gia đình đi cùng nhau đến nhà thờ, tôi thấy mình lạc loài trong thế giới ấy. Ngồi lọt thỏm giữa những con chiên đang lầm rầm cầu nguyện, tôi nhìn về phía Đông. Thấy đôi mắt cậu ấy hướng lên bức tượng Thánh giá đầy thành kính và tin tưởng. Giây phút ấy tôi nhận ra Đông với tôi là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, vô cùng xa cách. “Đông à có phải cậu đã tìm thấy ngôi sao phương Đông của cậu còn tớ thì vẫn cứ lạc lối trong thế giới cô đơn của riêng tớ?”

Sau Thánh lễ tôi chờ Đông ở cửa nhà thờ để tặng cậu ấy món quà mà tôi đã chuẩn bị, cho ngày sinh nhật của cậu ấy. Đông chưa bao giờ nhớ sinh nhật của mình. Vì sinh nhật của cậu ấy cũng là sinh nhật của Chúa. Trong mắt cậu ấy Chúa là quan trọng nhất. Khi nhận món quà từ tay tôi Đông gãi đầu gãi tai vô cùng bối rối. “Quả nhiên đây là lần đầu tiên cậu nhận quà sinh nhật. Còn cái gì “lần đầu tiên” của cậu nữa không hả Đông?”


3. Thiên Đường không dành cho những người đang yêu.

Bước vào lớp mười hai, lịch học của chúng tôi dày đặc, một buổi học ở trường, một buổi ở lớp học thêm, ngày nào cũng vậy. Nhưng thỉnh thoảng tôi lại thấy Đông nghỉ học. Có lúc một buổi, có lúc liền mấy buổi. Lần nào tôi hỏi, cậu ấy cũng bảo: “Đến một lúc nào đó cậu sẽ hiểu”. Cái cách trả lời càng khiến người ta tò mò hơn bao giờ hết. Một lúc nào đó là lúc nào mới được chứ? Tôi phát cáu. Nhưng nhận ra là mình vô lý. Ai cũng có một hoặc nhiều bí mật, và có những bí mật chắc chỉ có Chúa mới biết. Tôi lấy gì để so sánh với Chúa của cậu ấy kia chứ?...
Bình Luận
Tên bạn:

Nội dung:





↑↑Bài viết nên xem
C-STAT